Nó mất ở đây và nó lại xuất hiện, lại sống ở kia.Dù trái tim đương bề bộn.Và có lẽ ở trong trạng thái và hoàn cảnh này, nghĩa là có bệnh và dở dang việc, bạn hơi buồn thêm vì không thấy hào hứng cũng như khó hòa cùng niềm vui hiện tại của dân tộc.Theo một cách của riêng em.Nhưng những ám ảnh về đời sống khiến bản thân ta đòi hỏi mình sống như một anh hùng.Hoặc với nội dung vờ phản ánh chính nó.Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng.Phát thanh viên cười: Người ta quan niệm dự báo là phải đúng.Cứ tự nhiên nữa vào, dù thế nào thì mỗi con người vẫn biết tự xoay xở, còn khéo hơn mi nhiều nữa kia, đừng lo hão cho họ.Tôi đã từ lâu không kỳ vọng vào một xã hội có nhiều con người cực kỳ tử tế, xả thân về người khác, giảm thiểu nhu cầu của mình.