Chúng tôi nợ tiệm tạp hóa 50 Mỹ kim và phải nuôi năm đứa con.Chúng không gieo, không gặt, cũng không phơi, không cất.Bài này kể lại kinh nghiệm của một người đàn bà khó nhọc mới tìm thấy được rằng: "không thể sống không có Trời được".Rồi chẳng để ông viện cớ công việc bận bịu, tôi khyên ông chỉ việc nằm nghỉ trên ghế ngựa tại văn phòng trong những cuộc hội nghị hằng ngày với những nhà dàn cảnh.Làm sao giải quyết được bây giờ? (Xin viết những câu trả lời xuống dưới đây?).Tôi còn mê mải với một lý tưởng đang giá gấp ngàn lần thể chất tôi.Tôi cho những lời ký giả đó là phỉ báng riêng tôi.000 năm rồi, các bực cha mẹ đều bứt đầu bứt tóc vì nỗi con cái ăn ở bạc bẽo.Lẽ cố nhiên, trong lúc nói chuyện, tôi hỏi ông làm cách nào cho khỏi buồn bực.Có lần, một ông phó giám đốc bắt tôi đánh lại một bức thư dài, nhưng tôi không tuân lệnh.