Chà, đây lại biến thành một cuộc thương lượng.Mình rất sợ phí thơ.Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng…Chẳng có ai tin và chẳng biết tin ai.Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình.Nhưng lí trí không cho phép.Và có một cái đầu luẩn quẩn.Vào nằm chôn mình trong suy nghĩ.Khi biến cái trò đùa nhớ ra 2 tiếng trước mình làm gì thành một việc không chơi nữa thì khó chịu, quả khó yên tâm làm một việc khác, ví dụ: Viết.Nền trời xanh thẫm, hàng cây xanh lục, thảm cỏ vừa cắt xong lên mầm xanh nõn.
