Bạn lại cứ nằm xuống, thiêm thiếp triền miên giấc ngủ mà bạn gọi là cuộc sống của bạn đi.Mà cũng không ai lãnh nó nhiều hơn hoặc ít hơn bạn.Khoảng một giờ sau, bạn mới cảm thấy có thể ngồi dậy và ăn một chút, rồi bạn ngồi dậy ăn.Nó chỉ cần thay đổi công việc, chứ không cần nghĩ, trừ những lúc ngủ.Tôi có thể nghe óc bạn như nghe điện thoại ở nên tai tôi vậy.Sau nầy, có dịp, tôi sẽ nói về văn chương.Bổn phận của ta là phải làm việc để nuôi thân và gia đình, là phải trả hết nợ nần và dành dụm cho nhà cửa thêm thịnh vượng.Đó, thái độ của thầy phải như vậy.Muốn được công bình, tôi phải nhận rằng ông ta phí rất ít thời gian trước khi đi làm lúc 9 giờ 10 phút.Phân tích cảm giác ấy, ta sẽ thấy trước hết là một nỗi lo âu, bối rối, chờ đợi, ngóng trông, mong mỏi.
