Một chiều kích ý thức cao hơn xuất hiện.Làm như vậy, bạn triệu hồi ý thức ra khỏi tâm trí.Và mọi lạc thú hay hứng khởi đều chứa đựng bên trong chính nó hạt giống của khổ đau: đối cực bất khả phân ly của nó, vốn sớm muộn gì cũng hiển lộ ra.Còn ở trường hợp sau, người ta chỉ cảm thấy nó một cách gián tiếp dưới dạng khao khát, ham muốn và có nhu cầu mãnh liệt.Toàn bộ khái niệm về khoan thứ lúc ấy bèn trở nên không cần thiết nữa.Bản tính của tất cả mọi vật đều là không.Đó là sự hiện trú tuy tĩnh lặng mà mãnh liệt; nó giải trừ các khuôn mẫu vô minh của tâm trí.Cho nên họ đã làm những gì họ phải làm.Quan sát nó thôi là đủ rồi.hiện tại có thể rất khủng khiếp, và mọi thứ có thể khả quan hơn trong tương lai, và thường thì như thế.