Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc.Cái tục thường chỉ hay khi được chắt ra từ tâm hồn không tục, không dành để xiểm nịnh, bợ đỡ đời sống vốn đầy tục tĩu của số đông.Chỉ vòng vo luẩn quẩn thế thôi, là đời.Và bạn có quyền viết cái bạn viết.Giọt nước mắt như trộn lẫn ánh sáng, thương đau, hạnh phúc.Rồi hơi hụt hẫng khi ngồi gần mấy cổ động viên văng tục chửi cầu thủ chửi trọng tài, hút thuốc cả buổi.Không không cần gì cần ai nữa.Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí.Hắn chuộng một cuộc sống bình thản hơn.Tôi không có bản lĩnh.
