Một ngày thả ra nắng mặt trời.Khi hắn thấy hắn không thể vượt qua hoặc không có ham muốn vượt qua.Chúng ta không nhận ra hoặc lờ đi chúng ta sẽ tiếp tục lặp lại vết xe đổ hay bi kịch ấy trong gia đình mới của mình.Cũng có người trong số họ rất tự tin rằng mình hiểu hết, biết hết.Bạn như một hình khối kết lại bằng nước muốn sụm xuống thành một vũng và bay hơi đi.Cháu vẫn không chịu dậy ạ.Là một đứa trẻ cũng đầy kiêu hãnh và dễ bị tổn thương, bạn từng hiền nhưng rất cục tính.Những người có tâm (nhưng không đủ điều kiện, khả năng giúp) sẽ gật gù thay vì có tật giật mình.Hiểu không? Nếu tôi không giữ trái tim thì hoàn toàn tôi có thể là Hítle, Pônpốt mất rồi.Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người.
