Khi người ta thử một đôi lần bước ra ngoài thế giới của mình để tiếp thu những thế giới khác và đem về những thành quả để tự bồi đắp.Đó cũng là một thứ trói buộc.Trong mỗi tiếng nói của em đều có hình bóng của anh và anh thấy mình đã có đủ.Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn.Đừng làm mọi người buồn lo.Hơi bị xịn, tiền triệu đấy.Nhưng nó còn nhiều việc mà cái tuổi đó khó tự điều tiết hợp lí: Học chính, học thêm, tập luyện thể thao (khá chuyên nghiệp, ăn lương).Bắt đầu là đôi mắt nhắm luôn nhoi nhói, rồi đến cái đầu thật khó xác định trạng thái.Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng.Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp.