Sid - hiệp sĩ áo trắng, vẫn giữ im lặng cho đến khi Merlin quay sang nhìn chàng, cố đoán xem chàng đang nghĩ gì.Họ không được lãng phí thời gian.Điều này chưa bao giờ xảy ra trong hai ngàn năm qua.Đó mới chính là sự may mắn thật sự.Ngược lại sự may mắn thật sự là do chính cậu tạo ra, nó phụ thuộc vào cậu.Chúng túa xuống mọi sinh vật kỳ lạ của khu rừng Mê Hoặc, xuống cả thần Gnome, Bà chúa hồ, Nữ hoàng Sequoia, Ston - Mẹ Đá.Và điều này chính xác vừa xảy ra với Sid: chàng đã chấp nhận quên đi chuyện lấy nuớc để khỏi đánh thức những bông hoa ly và ngay khi cháu tìm cách chia sẻ những nỗi khổ của Bà chúa hồ thì chàng lại tìm được cách giải quyết được việc của chính mình.- Ta không phải là một hòn đá biết nói.Giống như một người thủ thư, phải lục tìm hai ngàn quyển sách trong thư viện, bà chỉ trả lời một khi đã tìm xong.Và chàng bằng lòng với những gì mình đã làm.