Tôi hơi ngại sau cái kẹo là một sự thân quen.Có thể cháu học đêm qua.Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về.Những sự giận cá chém thớt này có lẽ họ không nhận thức được.Nó như bộ mặt cái giấc mơ.Gần cuối buổi, đang bê chai thì có một người đàn bà chưa già ngồi ăn ở bàn bên trái gọi giật lại: Mày ơi, dọn chỗ bát này đi.Chưa từng hỏi và chưa từng ai trả lời.Sống phải khéo lắm, miễn là không làm gì sai.Họ không bị đòi hỏi làm những người mở đường nhưng họ cần là những người dám phá bỏ sự trì trệ của mình.Từ đó cháu đi đâu cũng xin phép em, có hôm nào đột xuất, cháu luôn gọi điện về.