Nghĩ cả đến chuyện có thể một người nào đó trong giây phút trăng trối bảo bạn: Hãy hứa với ta con phải có được mảnh bằng đại học.Có cái giấc mơ vẫn sống mà không có nó cũng chẳng chết.Thằng này ăn mặc phong phanh.Hắn viết bằng chính tay hắn, một thứ than chì thì phải.Người yêu càng quí chứ sao.Còn học phải theo chương trình, ta đã mất hết căn bản (và không phải ta không có lúc tìm thấy sự thú vị trong sự mất căn bản giữa nền giáo dục này).Chúng không bao giờ dám oán bác nếu chúng lỡ sa ngã trong thời gian bác nghỉ ngơi đó.Trái tim tôi nó chả sai bao giờ.Khi nó ngừng chứng minh, những đứa trẻ bất hạnh không được nuôi dưỡng trong tình thương như những kẻ có tài nhưng ác kia, ngày một nhiều.Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa.
