Ai là người trong chúng ta không tự nhủ rằng: "khi nào có thêm chút thì giờ, sẽ làm việc này, việc nọ"?Thật lạ lùng, các nhà báo thường có nhiều ý táo bạo, mới mẻ, hợp thời là vậy, mà chỉ dạy ta cách sống với một số lợi tức nhất định nào đó, chứ không bảo ta cách sống với một số thời gian nhất định.Chúng ta có và luôn luôn đã có tất cả số thì giờ trời cho.Sau nầy, có dịp, tôi sẽ nói về văn chương.mà trong khi làm việc, ông không cho bộ máy của mình chạy hết công suất của nó đâu.Nhưng nếu không thể thu xếp sao cho số vốn 24 giờ một ngày đủ chi phí về thời giờ thì đời ta nhất định phải lúng túng.Hai mươi bốn giờ đó là của bạn đấy, không có của cải nào quý hơn.Tất cả các hiền nhân của mọi thời đều đồng ý về chỗ đó.Thường thường ông không yêu thích công việc của mình, may lắm là không ghét nó.Và khi đọc xong bạn thành thật tự hỏi còn ghét thơ nữa không? Tôi đã biết nhiều người đọc xong rồi, tự nhận rằng từ trước oán thơ là hoàn toàn nhầm lẫn.
