Nhưng xin bạn nhớ, ngay từ lúc đầu, là 90 phút để dành cho sự học, ba phần trong mỗi tuần như vậy, phải là những phút quan trọng nhất, trong số 1080 phút của tuần lễ.Thế thì tại sao bạn lại không rời khỏi nhà, lại cột đèn gần nhất với một cái vợt rồi nhận xét đời sống của các loài bướm đang đập cánh chung quanh ánh sáng, rồi sắp đặt lại những điều tìm được rồi dựng lên một thuyết?Vậy bạn phải tiến chầm chậm.tôi nói vậy và buồn mà nhận rằng phần đông người ta không đọc thơ.Không ăn cắp nó được.Quyết tâm ngừng công việc lại để tránh cái nguy đó, là một giải pháp vô ích.Đó không phài là lời khuyên của tôi, mà là lời khuyên của những người khôn nhất, thực tế nhất ở đời.Sau nầy, có dịp, tôi sẽ nói về văn chương.Một thất bại, tự nó, có đáng kể gì đâu nếu nó không làm mất lòng tự tin.Ai là người trong chúng ta không tự nhủ rằng: "khi nào có thêm chút thì giờ, sẽ làm việc này, việc nọ"?