Trời u ám và lãnh lẽo.Lúc đó là lúc ta tự hỏi đời ta rồi đây có nên cái thá gì không? Ông chủ của ta muốn nói gì khi ông vừa chỉ trích ta? Mà sao đầu ta mỗi ngày mỗi hói như vậy nhỉ?Bà Elizabeth Connley ở Portland đã học được một điều mà chúng ta trước sau gì cũng phải học là: số phận đã không tránh được thì hãy nhận và hợp tác với nó đi: "Như vậy đó và không thể nào khác được".Hồi đó, ai hơi chỉ trích ông là ông phật ý, nổi nóng ngay.Nhờ có nó tôi sẽ tránh được hai nạn này là: hấp tấp và do dự.Khi Gene Autry cố bỏ giọng Texas, trang sức như các cậu con trai ở thành thị và khoe rằng mình sinh trưởng ở Nữu Ước thì chỉ làm cho thiên hạ chế nhạo chàng thôi.Phải quyết định ngay sau khi đã cân nhắc tất cả những sự kiện.Khi rán kiếm sự kiện, tôi làm như thu thập nó không phải cho tôi mà cho một người khác.Sáu tuần sau, ông nọ mời bác sĩ lại coi phòng giấy của mình.Có một lần, phi cơ anh bị hạ.