Câu châm ngôn đó chưa đúng hẳn.Không có phương pháp thần diệu nào để bắt tay vào việc cả.Lẽ dĩ nhiên là bạn thích đọc báo (việc này có thể làm trong khi đợi bữa) hơn là nghĩ tới cái bổn phận bình thường mà quan trọng ấy - bổn phận tự xét mình - thì cái đó tùy bạn.Tôi biết có những người cứ đọc, đọc như người ta uống rượu.Đến mức đó thì đời ta có thể như đời sống trong tù và không phải là của ta nữa.Viết cuốn sách này, tôi muốn chỉ bạn các dùng đầy đủ thì giờ để đạt tới mục đích lớn là sống, sống một cách khác cây cỏ.Phần đông vì ráng làm nhiều quá mà bị tai hại.Nỗi nguy cuối cùng và lớn nhất là nỗi nguy tôi đã chỉ ở một chương trên: bị thất bại từ lúc đầu.Có thể nói rằng cảm giác luôn luôn ngóng trông, mong mỏi đó, hễ sống thì phải có, không thể tách nó ra khỏi đời sống được.Nhưng những điều tôi nói về âm nhạc có thể áp dụng vào những nghệ thuật khác.