Và ánh mắt họ chĩa vào ta lúc ta không để ý, để phân loại người.Nhưng không phải là tất cả.Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai.Nghĩ có vẻ khúc chiết.Nhưng dù sao thì tôi vẫn bị cái tưởng tượng ngầm ấy ám ảnh sơ sơ.Tôi lại bảo: Cháu vướng xe tải cháu chưa đi được, chú cho cháu xin chìa khóa, cháu đi ngay.Chẳng có gì để thấy xót thương.Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi.Rất dễ hiểu, cái thiện tinh túy đã phải trải qua thế giới quan của cái ác và nhiều cái khác để có một thế giới quan tổng hợp cực kỳ phong phú cùng những phương án xử lí đa dạng.Hắn không coi cái vẻ hư vô là thấu suốt.
