Dưới cái chân đế vuông đó lại là bốn cái chân nho nhỏ như cúc áo sơ mi, dày chừng gấp đôi.Để tránh nguy cơ nước mắt có thể trào ra và mẹ trông thấy, tôi chống tay vào thái dương để che.Mẹ hỏi: Hay mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé.Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi.Những đòn tâm lí chỉ làm cảm xúc của tôi thêm khô khan và chán ngán.Cái đó sẽ là một đại diện nhỏ cho tinh thần tự chủ và sự hoà nhã.Thôi thì dùng vào chỗ khác.Tôi lại dẫn ông anh đi.Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt.Công tắc ở đâu để mẹ tắt cho.