Tôi không được sang trọng như chị em cùng dòng thế phiệt như tôi.Mùa xuân năm 1938, tôi đến bán ở gần Versailles [7].Nhận một cái nút khác và đóng kín cửa sắt của tương lai lại, cái tương lai nó chưa sinh.Một buổi chiều, trong khi tôi ngồi than thở một mình, cháu bảo tôi: "Ba ơi, đóng cho con chiếc tàu, ba nhé!".Nhưng mỗi vấn để đưa ra, phải quyết định rồi mới qua vấn đề khác.Trong 8 năm vừa rồi, tôi đã đọc hết những sách, báo cũ, mới mà tôi có thể kiếm được bàn về vấn đề diệt ưu tư.Có lần họ phải ra sân khấu cùng một lúc thì mỗi người đứng một đầu, người quay mặt ra phía này để chào khán giả, người ngó ra phái kia để khỏi trông thấy mặt nhau.Rồi tôi mở vòi hơi [26] mà không châm cho cháy.Chị ta không muốn chúng "vào đời với một món nợ ở trên đầu".Lạ lùng thay, bỗng tôi thấy tâm hồn bình tĩnh.
