Vừa xem bạn vừa lan man với những ý nghĩ như thế.Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi.Thêm nữa, không có hứng thú.Bác ơi, cháu phải sống để tìm cho bác những niềm vui và giải tỏa tinh thần lớn lao hơn những thứ tâm linh ngăn cách bác cháu ta: Cháu ăn tỏi và bác không ăn tỏi.Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ.Còn lại, có bao giờ bạn thiên tài được với mình đâu.Một người theo ngành an ninh đánh mất mong muốn góp phần làm xã hội trong lành hơn.Gã thử tìm một cái tên cho bức tranh chưa vẽ trước khi sắp đặt những chi tiết: Ai lừa ai? Thông minh và đần độn? Thực ảo? Cũ quá rồi! Gã cảm giác như bức tranh đã được ai đó vẽ.Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị.Ngoài cái giá cắm bút thì có một số thứ khác.
