Giữa những khoảng ấy là thời gian trống.Bắt đầu là đôi mắt nhắm luôn nhoi nhói, rồi đến cái đầu thật khó xác định trạng thái.Nàng mỉm cười trong nước mắt: Em hiểu, em hiểu chứ.Bạn được thêm một người đối xử dịu dàng.Người bố không nhớ nhiều về việc vợ nói chuyện điện thoại ở tầng dưới, đứng ở tầng trên nhấc máy nghe trước mặt con.Dù biết đằng sau chúng không ít sự nhì nhằng.Nhưng mà chắc là ra được thôi.Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi.Bởi thế, anh yêu từng tiếng nói của em.Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy.
