Lời nầy chẳng xa sự thật lắm.Họ không thấy nổi manh tâm của bạn trai nhất là khi gặp đau khổ.Vì háo sắc, vì muốn yêu nhiều và được yêu lại nhiều, không thiếu bạn trai bố trí mặt trận xã giao của mình như lưới nhện.Đại khái giáo sư nói hồi 17 tuổi có lần giáo sư mặc đồ lớn, tay cầm gậy, đi huênh hoang ngoài đường, tự khoái vì tự cho mình là một chi chi đó.Đừng quá quan tâm đến sự bắt họ suy nghĩ, lý luận để nhớ, mà lặp đi lặp lại, tạo cho họ có thói quen nhớ cách máy móc.Bạn đang ngạc nhiên? Tôi cũng còn ngạc nhiên khi viết cho bạn đây.Tôi không bàn nhiều về thứ uế tinh nầy.Đứng lên, họ đỏ mặt, nói lẹ lẹ và trông ngồi xuống cho rồi.Những lúc họ ở xa gia đình, tình yêu ấy nổi dậy, gây sự tiếc nhớ, đối sự có mặt, sự săn sóc, sự phục vụ của người vợ, mặc dầu các việc nầy bản năng ưa độc lập của họ không cho họ thụ nhận.Chúng ta nói cái bản chất thuần túy của nó.