Trong một thời gian huấn luyện thanh niên tôi biết nhiều nam thanh gặp tôi mặt như hường nở, cười ngoẻn ngoẻn.Họ chưa biết ai là tri kỷ nhưng có tật coi ai cũng là tri âm.Ai có thẩm quyền giáo dục cần giải thoát cho bạn trai khỏi xiềng xích đó.Họ vẽ trong trí hình ảnh tuyệt vời khả ái của người bạn trăn năm mai hậu.Có lúc họ cũng náo động, nói tía lia, nhưng rồi lòng xao xuyến của họ đòi ngay sự thinh lặng.Mà tại sao? Tại giả dối nên quá môi mép chăng.Có một số bạn trai không ác tâm nhưng hễ nói chuyện với ai thường có thói quen nói chỏi lại.Nhưng cái tật lôi thôi là tật căn bản của họ.Khi thành tâm chờ đợi như vậy, họ không kiên quyết theo ý riêng mình mà phú mặc may rủi, tùy chỗ cha mẹ đặt cho họ ngồi.Mấy lúc họ ăn to nói lớn là do họ vô tình hay hữu ý tỏ ra mình phải được tôn trọng.
