Có lẽ sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ tôi mới khóc lại được như thế.Thế là bạn quên nó đâu có quyền gì mà cấm bạn chọn cả hai hoặc chả lựa chọn gì cả.Nhưng mà cũng thấy có một niềm tin để hôm sau cắp cặp đến làm.- Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ.Hôm thì tôi nháy ông cậu: Nó đang trên đường về hoặc không biết nó đi đâu.Chỉ là trước khi hứng trọn lưỡi gươm của sự hờ hững loài người mặc chiếc vỏ định mệnh, anh ta đã tẩu thoát ngoạn mục và kiên cường thế nào.Tôi không có ý định ra đi.- Vì ông không còn sự lựa chọn nào khác.Lúc này, đừng coi tôi là nhà văn.Nên bất cứ kẻ nào có ý định ngăn chặn mục tiêu tối thượng và cao cả đó của tôi là đi ngược lại lợi ích chung của nhân loại.