Tuy thế, đôi lúc, nó ẩn giấu những lời sấm, những câu chuyện bạn viết trong nó mà tỉnh dậy hơi tiêng tiếc vì không nhớ được nhưng nhớ là chúng hay.Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau.Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển.Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào.Mẹ: Độ này con có ngủ được không? Tôi: Im lặng.Rồi không thèm biện minh hoặc lí giải từng bước chuyển động vô nghĩa vẫn đều là chơi.Đi đâu cũng vất vả.Nhà văn cười gượng: Tại anh chưa ăn sáng thôi, mình ạ.Và biết rằng mình biết ít thế nào.Tôi, thằng em, ông cậu thường cười với nhau vì chuyện chạy đi chạy lại điện thoại inh ỏi.