Nhưng tôi không ân hận về chuyện này nên tôi không muốn thế.Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày.Về sau, nàng là một cái gì đó mà tôi dựa vào, tôi kiếm tìm mỗi khi đến lớp.Và chỉ có anh mới có thể vượt qua cái hạn chế này, chẳng có ai khác đâu.Phải, đó là tôi tự cô lập mình.Rồi đồng chí công an sẽ hỏi: Anh sở hữu chiếc xe được mấy năm rồi?.Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá.Anh chàng bên trái ngồi im nãy giờ quay sang nói với tôi: Quả đấy đá má ngoài, bóng xoáy vào trong, dễ vào hơn.Chà, ta thua hắn, có lẽ.Tôi gồng mặt để vẻ lạnh tanh vô cảm xa xăm không bị biến dạng.