y không đáng được tiếp tế thời gian, phải khoá công tơ lại cắt thời gian của y đi".tôi nói vậy và buồn mà nhận rằng phần đông người ta không đọc thơ.vạn sự đều tuỳ thuộc vấn đề đó cả.Tôi biết bạn đương tự nhủ: "Cái anh chàng này, từ đầu sách tới cuối chương trước nghe cũng xuôi xuôi, cũng đã bắt đầu làm cho mình hơi chú ý tới, nhưng bảo mình suy nghĩ ở trong xe và tập trung tư tưởng thì không được rồi.Tôi nói vô cùng tĩnh mịch, vì có chỗ nào mà lòng ta được trầm mặc hơn là trong một toa xe đầy những ông đương yên lặng hút thuốc? Không! Tôi không thể để bạn vung vãi những viên ngọc thời gian vô giá như các ông Hoàng phương Đông được.Vậy đợi tới tuần sau hoặc ngày mai là việc không lợi gì cả.Trong một chương sau, tôi sẽ xét những cách thoả mãn khát vọng đó.Lúc này, tôi không cần biết đến nguyên tắc của bạn ra sao.Ông miễn cưỡng làm việc, càng trễ chừng nào cành hay; và vui vẻ đứng dậy ra về, càng sớm chừng nào càng tốt.Nghĩ kỹ, ta sẽ thấy việc tạo hoá tiếp tế thời-gian cho ta quả là một phép mầu hiện ra hằng ngày.