Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối.Đòi hỏi một sự hy sinh và đùm bọc lẫn nhau ngay lập tức trong cả một cộng đồng con người lây nhiễm sự vị kỷ, sức ì và thiếu niềm tin mãn tính là một điều viển vông.Mấy hôm, ngủ đến 3 giờ chiều, đêm thì thức trắng.Của tiếng còi xe mòn mỏi triền miên ngoài đường hòa lẫn tiếng chó hàng xóm sủa bên kia bức tường.Không hiểu sao tôi không có thiện cảm với các chú.Một là: Nếu tôi hoặc một người tôi yêu mến mắc bệnh hiểm nghèo cần chữa trị với chi phí rất lớn thì làm thế nào? Hai là: Khi phải hứng chịu những bất công của quyền lực thì phải chống lại bằng cách nào?Có điều, con đường thì khác.Đôi lúc họ quá mệt mỏi và dồn nén đến độ không nhận thức rõ hành động của mình.Và có một cái đầu luẩn quẩn.Chả muốn xin lỗi độc giả nữa.
