Người ta có chuyện để bàn tán về ông chủ tập đoàn nổi tiếng chết vì đột quỵ.Chuông điện thoại reo.Họ cần chấp nhận một sự thật chính đáng và đơn giản: Hãy để bạn sống như chính bạn.Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500.Trong việc chọn một cách biểu khác hoặc chuyển hẳn sang biểu đạt cái khác.Bác ta cũng sẽ trắng bệch, hoảng loạn theo.Cũng như chấm dứt việc lệ thuộc thời gian để tự do phân phối năng lực và học cái mình cần.Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi.Chắc họ nghĩ bạn là bồi bàn.Nhưng cũng như ta, không thỏa mãn lắm.
