Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị.Bác gái thường cung phụng bác trai, có lúc bực mình vẫn nhịn.Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy.Để tôi có thể đấm vào mặt ông ta, đập tan cái bàn rồi ra đi.Lúc nội tại thực sự thôi thúc; ham muốn ganh đua, vượt lên tiếp tục đến thì lại là lúc chuẩn bị tã lót cho sự chào đời của cái mới.Và vì thế, chúng ta lại hay tin vào những chuyện đùa.Nhưng chúng đã bị đời sống dán vào những vỏ bọc lạnh.Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày.Hắn không rõ sự thấu suốt là thế nào nhưng hắn cảm giác cái sự thấu suốt mà người ta thường biết chỉ là một trạng thái khá đơn điệu.Và cúi mặt mỉm cười với mình thôi.
