Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy.Tại sao lúc nào bạn cũng có thể chết mà không ai biết nhỉ.Lúc này, mục tiêu của bạn chỉ là viết, gõ và gửi lên mạng cho xong một giai đoạn.Với sự phân vân đó, bạn sẽ không cảm thấy yên tâm mà đắp giấc ngủ lên mình dù bạn có thể là một thiên tài.Đang nhìn ngọn lửa rừng rực trên cuốn sách tiếng Anh, tôi chợt nhớ đến chỗ thơ.Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu.Mắt và đầu đau đã thành nhàm.Tưởng chăm hóa ra vẫn lười.Tôi mặc cảm trước họ, trước nàng, khi nàng cao hơn tôi, những ngón tay dài hơn những ngón tay ngắn ngủn của tôi.Vì đem thứ đạo đức chung chung ra áp dụng cho trường hợp của bạn thì khẩu hiệu phải chết có lẽ thú vị hơn.