Một lần, ông quan đến chơi nhà, con chó sủa nhặng lên, bị chủ đá vào mõm.Có thể bác sẽ không biết cho tới khi đọc những dòng này.Và bạn biết sẽ không ai biết đó là tiếng THÔI mà bạn đã rống lên vừa bực bội vừa ai oán vừa chán nản.Cá nhân bạn dần dần hiểu ra điều đó.Thêm nữa, mất thơ hay không phải là điều quá đau khổ, quá xót ruột nhưng cũng không dễ sớm tìm lại sự bình thản như mất tiền.Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau.Tớ không biết và tớ cũng biết.Ông bà tôi, bác tôi, bố tôi cần nghỉ.Được nói chuyện, được trao đổi.Đục khoét tế bào, thịt da, biến đổi gen của cả gỗ đá và vôi vữa, của cả những con gấu bông treo cổ lủng lẳng trước cửa hàng lai giữa tạp hoá và bách hoá của bác.