“Tự tin là đôi chân, thận trọng là đôi dép.viết văn đăng báo đi! - Hậu “Lém” chọt vô làm Huy tức điên.Ý chí luôn đóng vai trò quyết định.Không thích tạo phiền phức nhưng lại thích mang phiền phức của người khác vào mình.Một người gần lại thấy thật xa.- À, mà quên, con không cần đợi ba năm mới xả tang ta đâu,… hai năm tám tháng thôi được rồi, vậy nghen.Điều mà ta cảm thấy ray rức nhất là lúc trước đã không dành nhiều thời gian quan tâm mẹ con hơn nữa.Đi đến đầu hẻm bổng chị nghe có tiếng gọi – là bác Năm: “Lụa, chèn đét ơi, chờ mày từ sáng đến giờ, vợ chồng tao có nấu một nồi bánh chưng, nên mang biếu mẹ con mày một cặp ăn lấy thảo, năm mới phát tài nghen!”.Không thích đọc văn nhưng lại thích viết văn.Bỗng mẹ ôm Bông vào lòng nghẹn ngào: "Bé Bông của mẹ ngoan lắm!" Từng giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài trên đôi má gầy gò của người phụ nữ trẻ.