Mang hạnh phúc đi bỏ vào ngân hàng, hằng tháng bạn lại lãi được nụ cười.“Không có biển xanh thì không có sóng trắng, ko có sông lợ thì không có phù sa.Thế rồi ông Gió cuốn Cục Ghét theo mình đi về phía khu rừng.Bầu trời hôm nay thật trong xanh, xanh như màu nước biển, xanh như đôi mắt cô.Nhưng dần dần do áp lực học tập, họ ít liên lạc với nhau hơn, thư từ cũng thưa dần.Dù sao… mình vẫn muốn cô ấy được vui.Khi càng học nhiều, càng nghiên cứu nhiều, ông lại càng cảm thấy mình kém hiểu biết và cố gắng trau dồi nhiều hơn nữa.Cũng chưa muốn về nhà ngay, Chíp lang thang một mình với hy vọng nỗi buồn sẽ “rớt dần” theo từng bước chân mà cô đi.Thật không may, hình như cũng đã có người rồi thì phải, nhưng chỉ có một người duy nhất.Trái tim hai người như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài, rung động trở lại và mạnh mẽ hơn bao giờ hết.