Tôi e rồi lại nằm nướng đến tận chiều.Bác gái tôi thường có vệ tinh quanh tôi.Em có thương mẹ không? Đang ăn, ngước nhìn chị, cười méo mó: Không biết.Những tâm hồn còn cầm cự được cứ phải là những chiến sỹ bạch cầu thiếu khẩu trang xông vào đám thối rữa mà không được nghỉ ngơi.Anh ta cố gượng một nụ cười trên môi như trận mưa cuối tưới lên những hạt khát.Bạn không hiểu sao bạn lại có thể hét được to thế dù bạn đang đau họng nói không ra hơi.Tôi khóc vì những câu hỏi tâm thức như thế sau cả chục năm làm tôi mệt mỏi.- Thế thì vẫn phải về để mẹ khỏi mong chứ.Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin.Và cảm thấy nếu không giết những kẻ còn lại, họ sẽ giết anh khi anh cự nự.
