Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả.Để ngòi bút của anh bớt đớn đau.Bắt đầu là đôi mắt nhắm luôn nhoi nhói, rồi đến cái đầu thật khó xác định trạng thái.Mệt hay muốn xin bác cho ôn thi ở nhà cũng phải nói với bác chứ.Tôi rất hay chảy nước mắt.Quả vậy, có một lần chúng tôi tưởng ông cụ đã về trời rồi.Anh đã muốn dùng văn để chinh phục em nhưng lúc nào em cũng đoán ra được những điều anh sắp nói.Và thế là đời sống lãng phí.Như một thứ bạn bè cho xôm tụ.Chừng nào cậu còn nghe lời tớ.
