Thật không dễ dàng để viết một cách ngắn gọn và cô đọng.Tôi hít thở thật sâu cố lấy bình tĩnh rồi tự động viên mình: Larry King, Larry King, hỏi tiếp, hỏi tiếp đi.Ngay khi Jeanette MacDonald đứng lên hát ca khúc đầu tiên thì bỗng nhiên người ta nghe thấy tiếng cười khằng khặc của Benny.Giọng nói của tôi khó nghe thì tôi cười bằng ánh mắt, cười bằng cử chỉ.Tôi chưa bao giờ thấy ông giận dữ, hay tranh luận nảy lửa và mất bình tĩnh.Một trong những câu trả lời tệ nhất là: Miễn bình luận.Vì thế cho dù bạn có đang nói chuyện với một vị giáo sư đại học lẫy lừng danh tiếng, hay một phi hành gia từng bay trong vũ trụ, hay thống đốc điều hành cả địa phương của bạn, thì cũng không lấy thế làm sợ sệt.Mọi chuyện bắt đầu vào một buổi sáng đẹp trời ngày 1/5/1957 tại đài phát thanh WAHR.Một chương trình thành công tức phải vừa bổ ích vừa hấp dẫn.Nếu tôi có tật nói lắp, tôi cũng không ngại nói với bạn rằng: Xin chà-à-o! R-r-ấ-t vui đ-ư-ợ-c-c làm quen v-ới bạn! T-t-ê-n của tôi là Larry King.
