Bạn là người biết độc diễn trên sân cỏ nhưng không phải không biết chơi đồng đội.Hôm qua vệ tinh của bác lại đến báo cáo.Để thoát khỏi nỗi chán chường.Hoặc không đủ bản lĩnh cũng như hiểu biết để tiếp xúc với vô số loại người giống mà rất khác.Tôi tạm thời chấp nhận viết trong sự chu cấp của gia đình và tình trạng bỏ bê học hành bởi có nhiều cái cần sự tập trung để viết ra, lắng đọng lại.Dù đôi khi như leo cột mỡ.Ông cụ bảo thích nhấm nháp sự đau đớn ấy.Nhưng lại lo sẽ chết yểu và lãng nhách khi mới vào quá nông.Nhưng nếu họ chỉ biết vài thông tin lệch lạc… Bạn hơi buồn (và trách mình một chút xíu) khi không đủ niềm tin vào lòng bao dung cũng như sự đào sâu của họ để cảm giác khác điều này: Dễ họ nhìn bạn với ánh mắt thương hại xen chút trách móc.Những phiến đá cũng thật êm, mời gọi ngả lưng.