Mù màu nhưng thích màu mè.Và danh hiệu “già trước tuổi” được mọi người đặt cho Chíp là điều khó tránh khỏi.Nhưng dường như lòng Chíp vẫn cảm thấy như có một cái gì đó âm ỉ mà ngay chính cô cũng không rõ.Nhưng điều khiến tôi chú ý nhất đó là sự lặng lẽ phát ra từ cái góc xiên chỗ tôi ngồi, chỗ tối nhất mà ít thực khách nào muốn "an tọa".- Hôm trước anh hẹn với đối tác ở một nhà hàng Việt, anh vô tình được nghe lại bản nhạc Phút Ban Đầu, bài hát kỷ niệm của hai đứa mình và anh…Chúc mọi người luôn thành công trên chính đôi chân của mình!!!Mình tức lắm nhưng chỉ biết lấy đó làm bài học xương máu thôi…”Có bao giờ bạn tự hỏi: "Sao mình ko giữ nó trong tay?!".Đặt tay lên đôi má cô, lau khô những giọt nước mắt đó, Lâm Vinh nói tiếp:- “Đã đến chùa, ngại gì lạy Phật, thôi thì mình vô thắp nén nhang thành kính cái vậy!” - Thoáng nghĩ, Chíp bước về phía ngôi chùa.
