Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi.Cũng chẳng nhớ được nhiều.Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O.Khi có những chú xe tải phóng rầm rập qua, những bụm cát phi vào mặt tôi.Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra.Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà.Tất cả mối bận tâm của họ nằm trong vòng luẩn quẩn ấy.Khi bạn mơ thì bạn ít biết là mình mơ.Dẫu không phải không có lúc buồn.Có vẻ như sau khi xem phim về người ngoài hành tinh và cá mập trắng.