Làm thế gian thoải mái rồi lại ngột ngạt, tù túng, buồn nôn, bực bội.Và dĩ nhiên, nó cần thuộc ít nhiều quyền sở hữu của họ.Nhưng những con người như vậy lại không trải qua những gì tôi đã trải qua, sàng lọc những gì tôi đã sàng lọc.Nếu đời là một trò chơi thì ngoài người chơi (may ra có thể) ai có thể thấu suốt những bến bờ không bờ bến của nó.Rồi lúc đấy, hai chị em cùng ra trường, bác khao to.Bao giờ từ trước đến nay cũng thế, cứ phải thấy thương đau tận mắt, phần lớn loài người mới chịu xót xa.Họ nỗ lực vì điều đó.Họ bảo: Cháu không được để râu, đến ông và các bác còn không để mà cháu lại để.Chả làm gì được, mẹ đi làm kẻo muộn giờ.Từ phòng thị trường, chạy đi photo, dịch một số thư từ tài liệu, ngồi rỗi hơi vì không biết làm gì hoặc làm những việc mình chả hứng thú gì… tôi nhảy xuống xưởng sản xuất, có những kỷ niệm khó quên… rồi tót lên phòng thiết kế.