Trong quá trình viết, có lúc tôi cũng bước theo gót nghệ thuật.Có một bộ quần áo trên sàn và bạn mặc nó.Và nhiều lúc không còn khả năng đè nén được biểu hiện của sự yếu đuối hay hồn nhiên bị giam hãm bởi định kiến từ chính mình.Ta mới chỉ đi được vài bước với khối xiềng xích và quả tạ đeo ở chân.Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ.Đốt tờ nào tôi đọc lướt qua tờ ấy.Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào…Cũng vì sợ điều đó mà tôi muốn bình dân là một cái mặt bằng được nâng cấp hơn.Cả món tinh thần cũng thế.Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai.
