Cặp giò kia phàm tục quá.Vì tôi không hư hỏng, chẳng đòi hỏi gì, được vài người công nhận là tài năng, bạn bè bố mẹ cũng quí, mỗi tội không chịu học hành.Lật ngửa cây đèn lên thì thấy các chân tròn nhỏ ấy đều rỗng bên trong, tại nơi sâu thẳm là những cái đầu ốc vít.Nhưng họ chắc vẫn có cảm giác thất lạc những khao khát của mình.Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn.Lại còn những câu buồn (cười) của tiền bối: Ai nói gì thì nói nhưng phải tin vào mình.Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn.Mà còn thua trắng về tài năng.Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường.Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi.
