” Edward nói: “Nhưng tôi cảm thấy khó mà mở miệng.Sự sợ hãi là cảm xúc có hại nhất.Một lần anh đã kể cho tôi nghe một câu chuyện rất cảm động.Mặc dù tôi đã bàn về điểm này trong chương về tư duy tiêu cực, tôi muốn nhắc lại nó ở từ góc nhìn về sự chịu đựng.Năm 1949, ở tuổi lên ba, nắm chặt gấu váy mẹ, tôi cùng cha mẹ và hai em trai chạy cắt ngang qua một đường băng sân bay dân dụng Thượng Hải.Dù là sự phiền phức hay cảm hứng, ý định của Đấng tối cao là dùng tình huống cụ thể đó để dạy ta một bài học hữu ích.Để giữ yên ái, người mẹ phải chiều theo ý em bé và điều chỉnh những nhu cầu của bà sao cho phù hợp với thời gian biểu của đứa con sơ sinh.Thật trớ trêu, chúng ta là người tạo ra luật lệ, rồi là người vi phạm, rồi lại là người phán xét và thi hành.Trong khi ý định là cao quý, thể xác đôi khi lại yếu đuối.Nếu chúng ta hiểu chủ đích của sự sợ hãi, chúng ta sẽ dùng cảm giác sợ hãi sao cho có lợi cho cuộc sống của mình thay vì cho phép sự sợ hãi đẩy nhanh sự hủy hoại bản thân mình.
