Ngần ấy năm không ngửi thấy mùi gì, thật khổ.Còn lười và nhát, thì chịu.Bán hết nội tạng, ruột gan phèo phổi.Nếu giả thuyết đó sai thì coi như đây là một bài toán giải hỏng ngay từ đầu.Cũng chả phải nói ai cũng vứt một tí như thế thì xã hội này ra gì.Trông cũng đèm đẹp, chả bực gì.Sống trong tục tĩu, người ta đâm quen, còn bắt chước theo để ai cũng như ai.Khi bạn phải đánh nhau hoặc làm lành với chính mình, thật khó.Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc.Và nhiều lúc không còn khả năng đè nén được biểu hiện của sự yếu đuối hay hồn nhiên bị giam hãm bởi định kiến từ chính mình.