Còn một việc nữa, đó là trừ nhà ra, nơi duy nhất tôi có thể đến là trường học.Khi ấy, bà tự nhủ sẽ không bao giờ trở lại cảnh nghèo nữa.Một mình “ánh nắng” không làm cuộc sống ta hạnh phúc được.Yêu và thất tình vẫn tốt hơn là không bao giờ yêu.Sáng nào ông cũng rời nhà từ sáng sớm, có khi đến tối mịt mới về nhà nếu bận việc gì đó.Tôi dự định thâm nhập vào thị trường mà ở đó tôi sẽ phải đối mạt với các vấn đề ngôn ngữ, luật pháp và thị trường, v…v.Đừng tin rằng một người chỉ nên sống và chết ở một nơi duy nhất .Thoạt đầu tôi nghĩ đó là một trò đùa! Chà! Vậy là không có trường học nữa.bà phải đương đầu với các thử thách,vừa kiếm tiền để thực hiện cuộc thám hiểm của mình ,vừa kiếm tiền để nuôi con .Liệu có ai trong chúng ta có một cuộc sống như thế không? Một cuộc sống không có cảm giác đau đớn?