Từng trang, từng trang…Bác không thoát được ra đâu.Mình đã đổ mồ hôi vì nó, nó cũng phát ốm vì phục vụ mình.Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng.Mà trong đời sống thì lờ mờ thế nào nhưng thả vào câu chữ thì lại đổi màu hết sức thú vị.Người nghèo chỉ được cho tiền, không được định hướng, giáo dục đầy đủ thì nghèo lại hoàn nghèo và không bao giờ xóa bỏ được mặc cảm.Dù biết là tạm thời thôi.Ôi, cuộc đời của bác tôi.Mẹ: Thôi, nhà em không nuôi đâu ạ.Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ.