Max đã đi rồi nhưng Jim vẫn còn ngồi đó trên chiếc ghế đá công viên với dôi chân trần trên đám cỏmượt mọc đầy những cây bốn lá xanh rì,lòng thanh thản, nhẹ nhàng.Họ biết rằng cứ mỗi năm một lần, vào mùa này, những cơn mưa hạt giống cây vô dụng và đáng ghét này lại trút xuống người họ.Câu hỏi của con rất đơn giản: Một cây bốn lá thì cần bao nhiêu ánh sáng là đủ ạ?Chắc là mình phải làm gì đó chứ - không có gì trên đời này tự đến cả.Chàng cảm thấy hạnh phúc làm sao.Hãy nói cho ta biết nó ở đâu.Nott hầu như chẳng thèm để ý gì tới cảnh tượng kỳ diệu mà anh vừa chứng kiến.Đơn giản là bởi vì loại cây đó không thể mọc ở đây được, thế thôi.Ông không biết phải nói gì để chia sẻ với người bạn thiếu thời trước tình cảnh này.Kỳ lạ thay, bây giờ Sid ít cảm thấy lo lắng hơn về việc liệu mảnh đất mình chọn có đúng là nới Cây Bốn Là thần kỳ sẽ mọc hay không.
