Bạn thì có lẽ sẽ không thanh minh.Nàng nằm dài trên chiếc giường trắng thoảng hương hoa nhài.Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn.Bán hết nội tạng, ruột gan phèo phổi.Bạn đã thực sự dấn thân rồi.ĐI đã lên tiếng gọi tôi vì lâu rồi tôi chưa gọi nó.Con người muốn mau lành bệnh cũng thế.Khi mà sự chịu đựng ấy khiến họ tiếp tục công cuộc dạy dỗ để bạn trở thành một thằng đàn ông mà con gái nó không coi thường.Bạn bỏ một buổi bấm huyệt để viết.Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không.