Tôi nhớ một câu thơ chợt bật ra trên một chuyến xe từ biển về: hoa cúc vàng lang thang bờ rào.Mà trên con đường tự chứng tỏ này thì ta thường bị người thân mỉa mai, hờ hững hoặc lấy việc học tập ra ngáng trở.Chẳng hạn bạn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cầm tay một cô gái.Tôi cứ mãi im lặng nhìn vào trang sách.Đó là một thực tế mà kẻ thiếu thực tế này nghĩ đến…Trí tưởng tượng làm giảm năng suất lao động chân tay của chàng ta và đem lại đầy hiểm họa.Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại.Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ.Bác không thoát được ra đâu.Nhưng bây giờ có mua cũng không ăn thua rồi.
