Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động.Nhưng bạn muốn một cuộc sống hơn thế.Mọi người đều gọi đó là thói chậm chạp, sức ì, thiếu bản lĩnh.Như một xu thế để sinh tồn đỡ đau đớn.Tin hay không rồi bác ta cũng giải mình đến đồn công an nơi gần nhất.Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi.Tất nhiên là không nên để điều đó xảy ra.Và đợi bạn có thể là một vài cái tát.Để không khóc, phải cười thôi.Khi bạn viết, cứ có một người đến gần là bạn phải gấp lại.